BÌNH ĐẲNG LÀ ĐƯỢC TỰ DO TRAO YÊU THƯƠNG

6:23 AM |
Tôi vẫn nhớ như in ngày nhận lá thư người yêu nói lời chia tay, tôi đã đau khổ và khóc rất nhiều. Giờ đọc lại lá thư ấy tôi vẫn mang mác buồn, tiếc nuối cho mối tình đầu của mình. Việc người yêu nói lời chia tay tôi có thể do giận hờn, do ghen tuông, do xa cách… nhưng chúng tôi hiểu nguyên cớ quan trọng khiến bạn gái tôi dứt khoát nói lời chia tay đó là, gia đình tôi không chấp nhận việc bạn tôi là người không cùng tôn giáo. Bố tôi cương quyết, thằng thừng “ Gia đình chúng tôi không chập nhận một người ngoại đạo, nếu cháu về làm dâu thì gia đình này coi như tan nát”. Cái tôi non trẻ của bạn tôi cũng với định kiến cố hữu nơi gia đình và nhất là Bố tôi đã khiên tôi mất đi người yêu thương của mình.

Trong gia đình, Bố tôi luôn dành tình thương và sự quan tâm cho các chị gái hơn anh em trai chúng tôi, Bố bảo “ Phận con gái khổ, lấy được thằng chống tốt thì nó sướng, lấy phải thằng chồng khổ thì nó khổ. Vì vậy khi còn ở với cha mẹ, các con nên thương các chị, còn 2 anh em con ở với cha mẹ cả đời thì không sao”. Có lẽ vì quan niệm như vậy mà Bố tôi chọn rể rất khắt khe. Thứ nhất: Phải là người cùng tôn giáo (đạo Công giáo), thứ 2 phải là người có học vấn và thứ 3 phải môn đăng hậu đối. Chúng tôi lớn lên ở nông thôn nghèo khổ, hồi ấy chả mấy người được học hành tử tế, cứ hết cấp 2 là đi làm, trong khi các chị tôi lại học giỏi, năng động, xinh xắn. 5 chị thì 4 chị vào đại học, bố tôi tự hào về con cái lắm, thỉnh thoảng còn được báo chí đưa tin, được cả UBND tỉnh cấp chứng nhận gia đình văn hóa, gia đình thể thao… có lẽ vì thế mà mấy anh thanh niên trong làng chả ai dám vào cưa cẩm các chị. Ghét của nào trời trao của ấy, các chị tôi lại yêu toàn người không cùng tôn giáo, bố mẹ tôi phản đối kịch liệt, dùng mọi khổ nhục kể để phản đổi, nào là uống rượu để tự hành hạ mình, nào là xúc phạm những người theo đuổi chị, rồi họp gia đình lấy ý kiến… quá khắt khe nên các chị tôi cũng lần lượt chia tay với những người mình yêu thương thực sự ! Rồi các chị cũng kết hôn, lấy những người cùng đạo, những cuộc hôn nhân theo kiểu chậc lưỡi cưới cho có chồng, cho vừa lòng mẹ cha. Đến giờ tôi vẫn không khỏi nghẹn lòng vì những lần tiễn chị về nhà chồng, càng nghĩ bao nhiêu càng thương các chị bấy nhiêu.

Hôm nay, đi dự lễ cưới của 2 đứa em, chồng là người ngoại đạo, vợ là người trong đạo, tôi biết 2 đứa khi chúng nó bắt đầu yêu. Ban đầu tôi cũng thực sự lo ngại cho chúng nó vì có thể tình yêu chúng nó sẽ bị phản đối, nhưng không! Suốt 3 năm tình yêu chúng nó êm đềm và hạnh phúc lắm, mỗi lần con bé đi lễ người yêu đều xin đi cùng, đầu tháng, con bé theo người yêu đi chùa, rồi người yêu con bé muốn học đạo và theo đạo một cách tự nguyện. Lễ cưới sáng nay, thằng bé đọc Bài thánh kinh trong lễ cưới một cách giõng dạc, truyền cảm, như cung cách của một linh mục vậy, khi trao nhẫn 2 đứa còn khóc vì hạnh phúc. Lúc ấy không có thứ tôn giáo, không có sự phân biệt nào ở đây, chỉ có thứ duy nhất bao trùm đó là tình yêu được thăng hoa một cách chân thành nhất.

Về đến phòng trọ, nhận được tin nhắn của đứa em “ em sinh cháu rồi, cháu khỏe anh ạ! Cảm ơn anh đã luôn đồng hành cùng vợ chồng em, anh đồng ý làm cha đã đầu cho con em nhé”. Khi yêu nhau, 2 vợ chồng nó bị phản đối suốt 3 năm, bố chồng nó là Giám đốc sở văn hóa của một tỉnh lớn, còn bố mẹ nó là một gia đình đạo gốc. 2 đứa đã đấu tranh bền bỉ cho hạnh phúc của mình, và 2 gia đình cũng vui vẻ chấp thuận. Nếu như ngày xưa tôi cố gắng, kiên trì thì biết đâu giờ tôi đang hạnh phúc bên gia đình yêu thương của mình, nếu như các chị tôi không nìn lặng chịu đựng thì các chị đã không phải gượng ép với những cuộc hôn nhân của mình, và Bố tôi sẽ được sống trong một gia đình tuyệt vời bởi nhìn thấy hạnh phúc của những đứa con.

Bình đẳng giới trong mắt tôi, nó không chỉ là “cái chim kẹp giữa 2 cái chân” như nhà văn Trang Hạ nói, không chỉ là 50% nam giới chia sẻ việc nhà với phụ nữ… nhưng nó còn là khi người ta, cả nam và nữ được tự do trao yêu thương, hay nói lớn hơn một chút là mọi người có quyền được yêu. Và nữa, đừng ngồi chờ bình đẳng ai đó mang đến cho mình, sự bình đẳng chỉ có khi chúng ta thay đổi.

Tác giả Phan Phan/Tiến thoái lưỡng nan
Read more…

VÌ SAO QUAN CHỨC CHƯA TRẢ NHÀ CÔNG VỤ?

12:45 AM |
Vì sao quan chức chưa trả nhà công vụ?

TT - Một số chủ nhân của những căn nhà công vụ mà Bộ Xây dựng cho rằng đang sử dụng trái phép đã giải thích chuyện vì sao họ chưa trả nhà...

Theo Bộ Xây dựng, khu nhà công vụ Hoàng Cầu tại ngõ 61 Trần Quang Diệu, Q.Đống Đa, Hà Nội có 59/80 căn hộ đang bị sử dụng sai mục đích - Ảnh: Nguyễn Khánh

Những “người trong cuộc” - đang ở nhà công vụ - có chung quan điểm: sẵn sàng trả nhà khi có yêu cầu.

Còn các đại biểu Quốc hội đề nghị rà soát, công khai danh tính các quan chức đang ở nhà công vụ, làm rõ đối tượng nào được ở, đối tượng nào không được ở...

* Nguyên thứ trưởng Bộ TN-MT Nguyễn Văn Đức (được phân căn hộ 605 khu nhà công vụ Hoàng Cầu, quận Đống Đa, Hà Nội):

Ảnh: X.Long

Có cơ quan đòi nhà, tôi trả ngay

Khi còn công tác thì quyết định phân nhà cho tôi ở không ghi thời hạn. Về ở căn nhà đó tôi cũng đã xin phép sửa sang, cải tạo lại.

Bây giờ tôi vẫn có nhu cầu ở đó, nhưng sau khi nghỉ tôi sống chủ yếu trong TP.HCM, mỗi tháng ra Hà Nội 1-2 lần, còn nhà đó thì người em tôi ở và làm việc là chính.

Tôi cũng nghe chỗ này chỗ kia nói không trả nhà công vụ, nói như vậy là không đúng.

Tôi khẳng định đến giờ này chưa thấy cơ quan nào đưa cho tôi quyết định thu hồi lại nhà, cũng chưa có ai ở cơ quan nhà nước lên tiếng đòi nhà, và nhiều nhà công vụ cũng không ai đòi, vậy thì nói không trả nhà công vụ thì đâu hẳn đã đúng.

Với căn hộ tôi được phân ở, có phải đã có quyết định thu hồi, đòi lại nhà mà tôi không trả đâu.

Gần đây họ vẫn thu tiền thuê nhà của tôi, vậy tức là vẫn công nhận quyền được thuê nhà, tức là họ đâu có đòi lại nhà. Tôi cũng đồng ý nguyên tắc nhà công vụ là phải trả, nhưng bây giờ trả cho ai.

Cứ có quyết định thu hồi lại nhà, đòi lại nhà thì tôi sẵn sàng trả ngay, chứ có phải mình cố tình chây ỳ để được ở đó mãi đâu.

* Nguyên thứ trưởng Bộ TN-MT Triệu Văn Bé (căn 307 khu Hoàng Cầu):

Chúng tôi đều muốn trả

Thông tin nói một phía về chuyện không trả nhà công vụ là không đúng bản chất vấn đề. Thứ nhất đã có ai đòi nhà đâu, cũng chưa có quyết định thu hồi lại nhà thì sao nói phải cưỡng chế.

Chúng tôi biết nhà công vụ là phải trả và đều muốn trả, nhưng các ý kiến nói không trả nhà công vụ là sai, có ai muốn chiếm nhà công vụ đâu.

Ngay cả khi Bộ Xây dựng đến làm việc họ cũng nói do chưa xử lý xong mọi việc nên vẫn cho thuê tạm. Tôi khẳng định nếu Bộ Xây dựng có quyết định thu hồi lại nhà, tôi sẵn sàng trả.

* Nguyên thứ trưởng Bộ Y tế Trần Chí Liêm (căn 405 khu Hoàng Cầu):

Hết nhiệm vụ của Nhà nước, tôi tự giác trả

Tôi chính thức rời Bộ Y tế và chuyển sang tham gia công tác giảng dạy (ở ĐH Y Hà Nội - PV) năm 2011. Hiện nay tôi vẫn đang là chuyên gia cao cấp, tư vấn cho Chính phủ và thường trực Ban Bí thư về y tế, đặc biệt là trong nghiên cứu khoa học liên quan đến y tế ở phía Nam.

Ở vị trí này, các chế độ đối với tôi tuy không bằng cũ nhưng cũng gần được như cũ, gần tương đương hàm thứ trưởng, trong đó có chế độ nhà ở công vụ này, tôi vẫn đang hưởng lương công chức nhà nước chứ chưa phải nghỉ hưu.

Hiện nay nhà công vụ ở Hoàng Cầu con tôi đang ở, thỉnh thoảng tôi ra họp cũng ở đó, tôi vẫn sinh hoạt Đảng tại Đảng bộ Bộ Y tế.

Nhà này 1-2 năm nữa hết nhiệm vụ chuyên gia nhà nước giao tôi sẽ trả, tôi sẽ tự giác trả chứ không phải đợi ai nhắc nhở đâu.

* Nguyên thứ trưởng Bộ GD-ĐT Đặng Huỳnh Mai (căn 608 khu Hoàng Cầu):
Đọc thêm »
Read more…

Ơ HAY, CẢ CON GÁI ÔNG TRẦN VĂN TRUYỀN CŨNG ĐƯỢC CẤP NHÀ?

12:36 AM |
Trách nhiệm người cấp nhà cho con gái ông Trần Văn Truyền

(Tin tức thời sự) - Nhiều ý kiến còn băn khoăn việc ông Truyền được cấp nhiều nhà, rồi cả con của ông... thì liệu vai trò quản lý nhà nước tại các địa phương ở đâu?

Câu hỏi này được đặt ra khi ông Lê Hoàng Quân, Chủ tịch UBND TPHCM trả lời báo Tuổi trẻ rằng: lúc nhận đơn đề nghị bán nhà thuộc sở hữu nhà nước số 105 Nguyễn Trọng Tuyển (phường 15, quận Phú Nhuận) của ông Trần Văn Truyền, UBND TPHCM không biết gia đình ông Truyền đã có nhà.

Trước câu trả lời này, luật sư Võ Xuân Trung chia sẻ trên tờ Tiền Phong rằng: nói như thế là không thuyết phục.

Theo luật sư Trung lý giải, ông Truyền trước khi ra Hà Nội làm Phó chủ nhiệm Ủy ban kiểm tra Trung ương Đảng, rồi làm Tổng thanh tra Chính phủ đã giữ chức Bí thư tỉnh ủy Bến Tre.

"Với chức vụ “quan đầu tỉnh” và lại là dân gốc Bến Tre, phải thấy khả năng có nhà ở Bến Tre là rất cao. Vậy vì sao khi quyết định bán căn nhà nói trên, TP HCM không kiểm tra xem ông Truyền có nhà hay chưa?", luật sư Trung đặt câu hỏi.

Ngôi nhà số 105, Nguyễn Trọng Tuyển, phường 15, quận Phú Nhuận đang được UBND TP.HCM chỉ đạo thu hồi.

Thứ hai, ông Trung cũng cho rằng Truyền ra Hà Nội làm việc và được cấp nhà công vụ tại đây, ông không sinh sống và làm việc tại TPHCM, lý do ông trình bày để xin thuê nhà tại TPHCM là “hoàn cảnh khó khăn do công tác xa và có nhu cầu nhà ở tại TPHCM” liệu có thuyết phục?

"Ông là cán bộ cấp cao khi đi công tác thì đã có người lo chỗ ăn ở cho ông tại Nhà khách Chính phủ hoặc nhà khách của Cơ quan Thanh tra Chính phủ phía Nam", ông Trung nói.

Sau khi thời gian thuê nhà hết hạn ông Truyền lại làm đơn xin chuyển tên người thuê qua con gái của mình là Trần Thị Ngọc Huệ, sau đó vào năm 2011 ông Truyền lại làm đơn trình bày hoàn cảnh khó khăn, bức xúc về nhà ở và đề nghị TPHCM bán căn nhà này cho con gái ông theo NĐ 61-CP và căn nhà đã được TPHCM bán cho con gái ông Truyền một cách nhanh chóng.

Ai cũng biết mua nhà theo NĐ 61-CP đối với người dân bình thường là một hành trình vất vả “đoạn trường ai có qua cầu mới hay”, thủ tục nhiêu khê với bao nhiêu giấy tờ, tốn rất nhiều thời gian và một loại giấy tờ bắt buộc phải có đó là giấy cam kết có xác nhận của chính quyền là người mua chưa đứng tên sở hữu bất cứ căn nhà nào từ trước cho đến khi xin mua nhà.

"Trong hồ sơ xin mua nhà của ông Truyền có tờ giấy cam kết này không? Nếu có thì lại có nhiều chuyện để bàn ở đây", luật sư Trung phân tích.

Từ những lý giải của mình, luật sư Trung cho rằng: việc của ông Truyền đã được cơ quan chức năng của Đảng kết luận, vì vậy mong rằng UBND TPHCM nên thẳng thắn nhìn nhận khuyết điểm của mình và xử lý nghiêm những người có trách nhiệm liên quan trong vụ này, có như vậy mới mong không để xảy ra những trường hợp tương tự”.

Luật sư Nguyễn Văn Hậu, Phó Chủ tịch Hội luật gia TPHCM, Phó chủ nhiệm Đoàn luật sư TPHCM cũng cho rằng: các cơ quan chức năng TPHCM đã mắc một số sai phạm khi giải quyết bán nhà thuộc sở hữu nhà nước cho ông Trần Văn Truyền

Theo luật sư Hậu, vào thời điểm tháng 3/2011, UBND TPHCM giải quyết bán nhà 105 Nguyễn Trọng Tuyển, Phú Nhuận, ông Trần Văn Truyền đã có nhiều tài sản “khủng” gồm nhà, đất tại Bến Tre, TPHCM. Thậm chí biệt thự ở quận 9, TPHCM ông Truyền cũng không sử dụng.

"Như vậy, việc các cơ quan chức năng của TPHCM giải quyết bán nhà cho ông Trần Văn Truyền là không đúng đối tượng, thiếu cơ sở pháp lý, trái với quy định của Nghị định 61/CP", luật sư Hậu nói.

Vị luật sư này cũng nêu ý kiến: Cần phải xem lại ý thức chấp hành pháp luật, thậm chí coi thường pháp luật của một số công chức. Quy định về quy trình hóa giá nhà ở khá đầy đủ, nhưng những người thực hiện cố tình làm sai.

"Những người làm sai cần phải xử lý nghiêm. Đối với lãnh đạo TPHCM, cần phải tăng cường kiểm tra, giám sát việc thực thi pháp luật của những công chức thừa hành", luật sư Hậu nói.

Phương Nguyên (Tổng hợp)
Read more…

Nạn nhân tố cáo những kẻ mang danh bảo vệ nhân quyền

7:06 AM |
Nhạn Biển





Ngày 24/11/2014, Nguyễn Hồ Nhật Thành, Nguyễn Quang A và Phạm Lê Vương Các tổ chức hội thảo “Cơ chế bảo vệ người bảo vệ nhân quyền” tại nhà thờ Thái Hà, trong đó tự nhận chúng và đồng bọn là “những người bảo vệ nhân quyền”. Chị Ngô Thị Ánh Tuyết (chị ruột anh Ngô Thanh Kiều trong vụ án công an Phú Yên dùng nhục hình với nghi phạm), từng bị vợ chồng Nguyễn Hồ Nhật Thành, Trịnh Kim Tiến, Nguyễn Ngọc Như Quỳnh lợi dụng tổ chức “café nhân quyền” lần 3 tại Khánh Hòa về chủ đề “Stop police killing civilians”, tiếp tục lên tiếng vạch trần bản chất của những kẻ mang danh “Người bảo vệ nhân quyền” để chống phá Nhà nước.

Chị Tuyết cho rằng,những kẻ tự nhận là “Người bảo vệ nhân quyền” đã “đủ tư cách là con người chưa mà đòi đi bảo vệ quyền con người cho người khác”?.Chị lấy ví dụ “chúng trơ tráo đi giật chồng người khác , phá nát hạnh phúc gia đình người ta , đẻ đến 2 con với chồng người ta , mặc cho vợ người ta đau đớn khổ sở. Rồi dắt hai đứa con trai nhỏ đi chống phá chính quyền ,gây rối ăn vạ ,thử hỏi hai đứa nhỏ kia nó cũng cần quyền được chăm sóc của cha mẹ, quyền được đến trường và quyền được hạnh phúc yêu thương của cha mẹ .Vậy mà tội nghiệp cho chúng, chúng có dám nhìn thẳng người cha sinh thành ra nó bởi mối tình cướp giật, chúng có đáng để người lớn dùng nó làm lá chắn khi kêu gào gây rối với chính quyền không?” (Có lẽ hình ảnh “nhà bảo vệ dân chủ” đem con đẻ như công cụ “đấu tranh” ra mà chị Tuyết nhắc đến là Trần Thị Nga ở Hà Nam và cô Nguyễn Ngọc Như Quỳnh ở Khánh Hòa. Mời đọc lại bài ĐẺ CON VÔ TỘI VẠ - LÁ BÙA HỘ MỆNH CỦA ZẬN NỮ ). Chị lấy chính kinh nghiệm từng trải chứng minh chúng là những kẻ lừa đảo “Tự xưng là nhà báo ,rồi lợi dụng người nhà của nạn nhân bị công an đánh đi lừa gạt người có con bị công an đánh chết bằng chiêu trò bẩn thỉu nhằm lợi dụng tiếng nói bức xúc của chị của mẹ người ta chống chính quyền. Tôi hơn ai hết đau đớn trước cái chết đầy oan ức của em mình, nhưng tôi khinh khi loại người bất nhân mà đòi làm người bảo vệ nhân quyền , xin lỗi cái ngày 19 tháng tư đó tôi chứng kiến cái cảnh công an áp giải những con người mang danh nhân quyền đi lừa gạt người khác mà tôi muốn ói, bảo là mọi chi phí sẽ trả nhưng tiền tắc xi thì người ta phải đợi mấy chục phút, rồi đến bảo :"Gia đình trả đi mai em đổi tiền đô trả lại .Vậy nếu gia đình không mang tiền theo thì sao nhỉ?" rồi khi bị công an áp giải về đồn, miệng la bai bải công an đánh cả người có con nhỏ, rồi đưa con nhỏ còn bú mẹ đến đồn công an . Ôi tôi nghĩ con mình mà còn lợi dụng nó khi nó còn bú vậy có nghĩ là nhân quyền của nó bị xâm phạm?”. Cuối cùng chị khuyên chúng “bảo vệ quyền cho con cái mình và làm đúng cái quyền làm con người của mình đi rồi mới xưng danh bảo vệ quyền cho người khác”!
Ông Lê Diễn Đức từng có bài thơ phỉ nhổ tư cách đạo đức của những kẻ tự nhận là “người bảo vệ nhân quyền” này:
 Không chồng em vẫn có bầu
 Công, dung, ngôn, hạnh để đâu mất rồi 
Thân em như cánh bèo trôi 
Dạt dèo ở giữa dòng đời ngổn ngang? 
Trong loạt bài viết SỰ THẬT VỀ “ĐẤU TRANH DÂN CHỦ” TRÊN FACEBOOK: HÀNH NGHỀ DÂN CHỦ VÌ TIỀN & XUẤT NGOẠI”, tôi đã từng nêu lên chiêu trò vẽ dự án để kiếm tiền này. Mỹ và các nước phương Tây hiện không rót tiền trực tiếp qua các đảng phái như Việt Tân nữa mà thông qua các NGO mang danh hỗ trợ dân chủ, phát triển, nhân quyền. Các “nhà đấu tranh dân chủ” đươc chỉ bảo tận tình cách lập dự án mang danh “dân chủ, nhân quyền” gửi đến các NGO nọ (như NED của Mỹ chẳng hạn) để xin tiền và quyết toán theo chi phí bằng USD. Cho nên có thể trong vụ lơi dụng gia định chị Tuyết họ chưa kịp đổi đô ra tiền Việt là có thật hoặc chưa triển khai xong thì chưa quyết toán được hết cũng nên.
Âu mỗi người chọn cho mình một cách sống, cách tồn tại, họ chọn cách “làm thuê” cho tư bản, con rối cho chính sách xâm lược kiểu mới của Mỹ, phương Tây (chiêu bài dân chủ, nhân quyền) khác chi đám ngụy làm thuê cho Mỹ trước 1975. Lòng yêu nước, tính tư tôn dân tộc là thứ quý giá nhất mà họ chẳng có thì làm sao ta đòi họ phải giữ được nhân cách, phẩm giá con người.
  


Read more…

LŨ ĐÀN ÔNG, CÀNG MUỐN THỂ HIỆN, CÀNG THẤT BẠI

6:56 AM |
Ngày xưa, hồi cấp 3, để thể hiện cho bạn gái mình biết là mình đang rất tức giận, mình gồng hết sức, đấm liên tục chục cái vào tường. Cảm giác rất là máu me, và tự cảm thấy mình là một người đàn ông đích thực, và lũ đàn bà sẽ phải nể sợ mình.

Hình: Minh họa

Đêm hôm ấy mình kêu giời với mẹ, giơ giơ cái tay xước xát bảo là bị ngã xe đau quá. Mẹ nhìn mình khinh khỉnh tội nghiệp, kể cũng xót, đau dã man.

Sau này bạn gái mình hồi ấy vẫn nhắc lại vụ đấy, bảo là buồn cười quá mà không dám cười, chứ nể sợ mẹ gì đâu, mình thấy nhục nhục là.

Thế nên hôm nay đọc được bài báo có một em 17 tuổi, đi xe đạp cọc cạch, nhảy cầu Biên Hòa lúc đang cãi nhau với bạn gái. Một mạng người ra đi thật, nhưng mình không thể nhịn được cười khục khục khi nghĩ về kỷ niệm đáng nhớ của mình.

Lũ đàn ông, càng muốn thể hiện, càng thất bại 

Read more…

ĐỘI TUYỂN VIỆT NAM: LÀM SAO ĐỂ LÚC NÀO CŨNG ĐƯỢC YÊU?

6:36 AM |
Đội tuyển Việt Nam: Làm sao để lúc nào cũng được yêu?

Nguyên An/ Một thế giới 

 
Tỷ số 3-1 vẫn chưa nói hết phong độ ấn tượng của ĐTVN

Rất nhiều người từng nghi ngờ trình độ yếu kém của các cầu thủ đội tuyển Việt Nam nhưng sự thật thì khi những học trò của HLV Miura chơi bằng tất cả sự quyết tâm khán giả lại thấy ngay một ĐTVN rất khác: rực lửa, đẹp mắt và hiệu quả!

Khán giả khắp cả nước lẫn khán giả ở sân Mỹ Đình tối qua phải nói đã có được một bữa tiệc bóng đá mãn nhãn. Phải nói từ rất lâu rồi, phải đến hơn 4 năm trời sau thời HLV Calisto, người ta mới được thấy một hình ảnh đội tuyển Việt Nam hay và khởi sắc đến vậy.

Philippines đã thể hiện phong độ ấn tượng sau 2 trận đấu đầu tiên nhưng họ lép vế hoàn toàn trước màn trình diễn tuyệt vời của các học trò HLV Miura đến nỗi sau trận HLV Thomas Dooley phải thừa nhận: “Philippines cũng đã rất cố gắng để tấn công lại nhưng hôm nay đội bóng của tôi không có cửa vì cầu thủ ĐTVN đã chơi trận đấu quá hay. Tôi không có lời bào chữa nào về thất bại này”.

Trận đấu tối 28.11 trên sân Mỹ Đình cho thấy một điều “nhiều người biết nhưng ít người nói” là cầu thủ ĐTVN không hề kém và nếu họ đá một cách đàng hoàng, tử tế thì lúc đó khán giả mới thấy được trình độ của cầu thủ VN ở mức nào so với khu vực. Đá như trận Lào thì không thể nói là kiểu đá bóng “tử tế” được dù kết quả ĐTVN thắng đến 3-0.

Bầu Kiên đúng là nói một câu rất hay: “Bóng đá là sân khấu 4 năm, anh làm gì, khán giả họ nhìn vào biết hết”.

Khán giả luôn cảm nhận được thái độ của cầu thủ thi đấu dưới sân như thế nào (ảnh Ngọc Quỳnh)

Vì vậy chúng ta cũng cần phải đặt câu hỏi vì sao cầu thủ ĐTVN khi bị dồn vào thế kẹt thì họ mới đá thật hay và phải làm sao để lúc nào để cầu thủ ĐTVN cũng ra sân bằng tinh thần quyết tâm trận gặp Philippines?

Tiềm năng con người của bóng đá Việt Nam là có. Cầu thủ Việt có nhiều ưu điểm mà như HLV Thomas Dooley, cựu tuyển thủ ĐT Mỹ, nhận xét: “Họ rất nhanh và có kỹ thuật khéo léo. Tốc độ là ưu thế lớn của cầu thủ ĐTVN”. Ngay cả tiền vệ Lee Nguyễn khi về MLS chơi bóng, được báo chí Mỹ phỏng vấn cũng nói: “Các bạn không biết đâu, cầu thủ Việt họ có kỹ năng rất tốt, họ khéo léo hơn các bạn nghĩ nhiều và ở VN người ta chơi khá kỹ thuật và nó phù hợp với phong cách của tôi”.

Ở trận đấu tối qua, tuyển Philippines có tiền vệ trái Martin Steuble (21) là người gốc Thụy Sĩ từng đá cho Lausannes ở giải VĐQG Thụy Sĩ và ghi bàn ở Europa League 2010. Martin Steuble được coi là người chơi bóng khéo nhất của “The Azkals” tuy nhiên khi so với Văn Quyết, Thành Lương thì Martin Steuble chẳng có gì nổi bật hơn.

Điều mà nhiều người có thể rút ra được khi xem ĐTVN đá là bóng đá Việt Nam vẫn cần những ngôi thầy ngoại như Alfred Riedl, Henrique Calisto và bây giờ mà Toshiya Miura. Chỉ có những ông thầy ngoại với phương pháp huấn luyện hiện đại, phong thái chuyên nghiệp và ý thức kỷ luật cao thì mới có thể uốn nắn, đưa các tuyển thủ vào khuôn khổ và giúp họ phát huy phẩm chất tốt nhất.

ĐTVN vẫn cần những ông thầy ngoại như HLV Miura để tạo ra một phong cách chuyên nghiệp, ý thức kỷ luật cao cho các cầu thủ (ảnh Ngọc Quỳnh) 

Cầu thủ Việt có tiềm năng, có năng lực nhưng nói thẳng ý thức chưa chuyên nghiệp, phong thái hời hợt và nhất là khâu tự giác, kỷ luật còn rất kém nên chỉ cần “thả lỏng” một chút là hỏng ngay. Các HLV Phan Thanh Hùng, Hoàng Văn Phúc thất bại khi cầm ĐTQG không hẳn do họ kém mà vì họ không thể cứng rắn và kỷ luật được như các HLV ngoại. Nếu ở trận gặp Lào, HLV Miura không nổi trận lôi đình điểm mặt một loạt cầu thủ mắng xối xả và sẵn sàng loại bỏ bất cứ cầu thủ nào không tuân thủ ý đồ của HLV trưởng thì chưa chắc trận Philippines, ĐTVN đã đá hay như vậy.

“Cái đầu quyết định đôi chân”. ĐTVN chính là minh chứng rõ nét nhất của câu nói này. Thực sự nếu cầu thủ ĐTVN đá bằng cái đầu máu lửa thì chúng ta chẳng ngán ngại bất cứ đối thủ nào.


P/s: Hôm đá với Lào, mặc dù thắng 3-0, nhưng nhiều người vẫn nói: Đá như lồn.
Read more…

THIỆN TAI, THIỆN TAI...

10:01 PM |
Thiện tai thiện tai 

I.
Các ông đực!

Em đã gần 19 tuổi rồi đấy. 19 tuổi cơ mà! Tuổi 19 thiên thần đang nhú, thơm tho và phổng phao...! 

Đừng há miệng ra như thế chứ! 

Em bắt đầu biết đến nụ hôn vào năm cuối lớp 9, lúc đó em vừa tròn 14 tuổi hoặc hơn một chút gì đó. Cậu trai cùng phố, ngố và dễ thương kực kỳ!

Vì thế nên, các ông đực, em khá tự tin khi kể chuyện làm tình vào lúc gần 19 tuổi! Các ông đực nước miếng đang dãi ra kia, hãy đoán xem tần suất làm tình của em thế nào? Hi hi. Bí mật nhé!

Em thích sự lãng mạn, dĩ nhiên rồi, vì em là cô bé ca sỹ gần 19 tuổi cơ mà! Các ông đực hãy nhắm mắt, ngậm miệng lại và hãy tưởng tượng xem, em sẽ như thế nào khi làm tình trong một căn phòng có rèm cửa màu trắng nhìn ra biển, hoặc trên một bãi biển vắng hoang hoãi ánh trăng? Ôi! Em yêu biển vô cùng!

Với em, kỹ năng làm tình được đánh giá cao hơn kích thước....Chấm điểm a? Được thôi, kỹ năng 6, kích thước 4!

Suỵt! Bí mật nhé! Thỉnh thoảng ở nhà, em vẫn cởi hết quần áo tồng ngồng khỏa thân; thỉnh thoảng ra phố, em cũng chẳng mặc nội y. Để làm gì á?

Thôi mà! Đừng vờ vịt và há mõm rơi nước dãi ra thế kia nữa, gớm chết!

Ký tên: Em Hương Tràm-Ca sỹ tiếm ngôi Tưng.
(Tái bút: ông đực nào muốn sâu hơn, vào gúc gồ gõ phát: Hương Tràm thích làm tình trên biển, nhé)

II.
Nhân dân!

Đừng suy xét sự việc, hiện tượng qua sự miêu tả của cánh cầm bút! Trên sân khấu, gã làm ảo thuật có thể biến cú thành mèo như thế nào, thì bọn cầm bút nó cũng có khả năng tương xứng trên trang giấy!

Tôi là tỉnh ủy viên tỉnh Hà Tĩnh! Dĩ nhiên, rất nhiều nhân dân vì sự cần lao khốn khó, không hiểu hết ý nghĩa lớn lao của mấy từ tỉnh ủy viên! Điều này, lỗi hoàn toàn thuộc về nhân dân.

Tôi được giao trách nhiệm quản lý các dự án đầu tư trong các khu kinh tế trên toàn tỉnh! Thằng nào, con nào muốn thuê đất đai khai khoáng bỏ vốn kiếm cơm trong tỉnh nhà đều phải qua tay tôi. Vì thế, có thể hiểu tôi là bộ mặt, là đại diện cho ông chủ lớn nhân dân trước giới doanh nghiệp coi trời bằng vung lắm tiền nhiều của!

Cho nên, việc tôi đi xe lăng cu dơ 4 tỷ cũng là điều bình thường! Còn cái biển giả kia, lỗi đâu tại tôi? Tôi đã bảo rồi, tôi có biết gì đâu? Tự dưng thằng lái xe của tôi nó gắn vào. Và, theo tôi biết, thằng lái xe nó cũng đã nhận lỗi rồi cơ mà!

Mỗi khi có việc, tôi cứ nhảy đại lên xe, đôi khi còn lên nhầm xe nữa kia. Thì, cái xe có 4 tỷ thôi chứ to tát gì, nên tôi cũng không chú ý đến cái biển!

Biển xanh hay trắng cũng chỉ là biển, nếu nó có vị mặn của muối. Đừng! Nhân dân hãy tỉnh táo, đừng nghe cánh cầm bút nó ma mị, làm giảm lòng tin chủ tớ!

Suỵt! Và điều này mới là tối quan trọng: các thế lực thù địch đang tìm cách đánh phá nhằm triệt hạ uy tín cán bộ, đảng viên trước thời điểm sắp đến kỳ đại hội! Vì thế, nhân dân hãy cứ trong sáng và bình tâm mà kày sâu quốc bẫm! Đừng a kay!

Ký tên: Hồ Anh Tuấn- Tỉnh ủy viên, Trưởng BQL KKT Hà Tĩnh

III.
Chúng sinh!
Ta trụ trì cả một ngôi chùa! Là đấng hoằng dương phật pháp. Ta xin thề bằng cả trái tim ta, mỗi bữa cắn cơm, mỗi lần lăn quay ra ngủ trong ta đều có bóng hình Bồ Tát. 

Vì vậy, những hình ảnh loan truyền về việc ta mua ai phôn 6, dùng vờ tu 600 triệu, chụp ảnh tự sướng, chụp ảnh với gái gú...kia chỉ là bịa đặt. Có thể một gã nào đó, vì muốn làm ô uế thanh danh của ta, đã cải trang thành ra ta mà tuyên truyền xằng bậy!

Ta còn là trưởng ban trị sự phật giáo huyện, là hiệu phó của một trường Phật Pháp, là Hội đồng nhân dân huyện, là ủy viên hội liên hiệp thanh niên huyện, là vơn vơn nhiều vai trò khác nữa, thì rõ ràng ta phải là đấng tu hành uy tín trí tuệ tót vời.

Rõ ràng là đã có kẻ phàm trần rắp tâm nhuốm bùn cõi phật!

Ai phôn a di đà phật! 

Vì thế, nên chúng sinh hãy xóa hết các hình ảnh kia đy và hãy giữ niềm tin trong sáng về một vì sư trụ trì là ta! Trên có Phật, dưới có ta, chúng sinh hãy yên lòng gom góp tiền của để cúng cho chùa độ nhật!

Ai phôn a di đà phật!

Ký tên: Thích Ai Phôn- Mang hổ sư trụ trì chùa ở Hải Dương.

Nguồn đơi
Read more…

TÌNH TA Ở PHỐ TÂY

9:09 PM |
Phóng sự - Đỗ Vinh

“Tây đen không phải ai cũng là chàng hô Ronaldinho đâu!”. Tay đánh giày tuổi “teen” ở công viên 23 tháng 9 Sài Gòn nói vậy. Chả là khu vực này cứ vào chiều tối có rất nhiều thanh niên Tây đen “chộn rộn” ở “chợ người” công viên. 

Phần đông trong số họ lúc lên máy bay sang Việt Nam đều ôm giấc mơ được đổi đời như chàng thủ môn xứ Ba Tây Phan Văn Santos một thời là con cưng của Gạch Đồng Tâm Long An và B.Bình Dương. Nhưng rồi mộng bất thành trên xứ người, đành đóng vai du lịch bụi bất đắc dĩ lê la kiếm sống ở trục phố Đề Thám – Bùi Viện – Phạm Ngũ Lão – Đỗ Quang Đẩu đều thuộc quận 1, Sài Gòn.

“Ngày thì Tây đen vào các khu trọ rẻ tiền xung quanh đó thuê nhà trọ để ngủ, có một số người đi làm, hoặc lang thang đâu đó... Cứ đến khoảng bảy giờ tối là lại kéo ra công viên tụ tập. Ra ngồi chơi tán gẫu, ra ngồi tìm bạn tình, nhiều cậu kiêm luôn nghề bán dâm”. 

“Mấy bà người Việt ra đây cũng có người chỉ gặp để nói chuyện, luyện ngoại ngữ. Nhưng cũng có quý bà đi tìm cảm giác lạ. Chúng nó đang đói, gặp được mấy bà thì sướng quá. Có những thằng đang lang thang rách rưới, vài hôm sau quay trở lại đã thấy xênh xang quần áo mới, có xe máy cưỡi, vậy biết là vừa có khách, hoặc có bà nào đó bao rồi!”. Một cô gái bán thuốc lá ở công viên nói.

Cậu trai đánh giày tuổi “teen” chỉ tay vào quán nước nằm trên vỉa hè đường Phạm Ngũ Lão, đoạn gần ngã ba Đề Thám ra vẻ “thổ địa”: “Mấy bà trả giá đó. Chút xíu mấy gã Tây đen cũng quắc xe ôm chạy theo cho coi!”. 

Đúng là một tốp ba chàng cao to lực lưỡng đang chuyện trò rôm rả với mấy người phụ nữ Việt tầm tuổi trung niên, dáng người phốp pháp. Sau một hồi trò chuyện, họ rút điện thoại ra trao đổi số, rồi mấy bà lên xe máy phóng đi. Ba chàng Tây sau đó cũng lần lượt gọi xe ôm tản đi theo. Lúc đó là 8 giờ tối.

Đầu phố Đề Thám, tiếng nhạc từ các quán cà phê vọng ra đập bùm bụp. Người ngồi tràn kín các ghế kê trên vỉa hè dưới mái hiên. Đa phần là khách Tây đen, cao to lực lưỡng, áo bó sát người khoe cơ bắp cuồn cuộn, nói nhanh như súng liên thanh. 

Phố đã nhỏ, tiếng cười nói lại ồn ào, người thì ngồi san sát, nên không gian dường như đặc quánh lại. Một chàng Tây đen cưỡi chiếc Vespa 50 nhỏ xíu dừng lại. Một tiếp viên chạy ra, chàng Tây vẫn ngồi trên xe, vòng một tay ra sau mông cô gái ve vuốt. 

Lại một cô gái có bộ tóc nhuộm vàng hoe từ trong quán tiến tới, có lẽ đã quen biết nên hai người ghé môi hôn chút chít. Chàng dựng xe, ngồi vào chiếc ghế kê trên vỉa hè. Thò mấy ngón tay vào cốc nước lọc vớt miếng chanh ra, vắt vào cốc, tiếp tục thò tay ngoáy ngoáy đá lạnh rồi mới đưa lên miệng ực một hơi.

Anh chàng đấm bóp dạo đang lân la gần đó góp chuyện: “Không phải Tây đen nào cũng làm điếm đực đâu. Có gã xin được một chân vào dạy ở mấy trường Anh ngữ đang mọc ra như nấm sau mưa. Có gã đi bán hàng thời trang, thậm chí cũng có gã mở quán cà phê, mua xác xe vespa làm máy lại để xuất sang nước ngoài…”. 

Thế nhưng xem ra trò ong bướm vẫn nhiều hơn khoản đi dạy chữ nghĩa tiếng Anh ở mấy trung tâm. Tay hướng dẫn viên đưa mắt nhìn vào góc phòng ý muốn nhắc đến chuyện thèm của lạ đang dần phổ biến ở phố Tây. Ở đó một phụ nữ người Việt tầm trên 30 tuổi, váy dài, mặt bự phấn đang chuyện trò với một chàng da đen tóc xoăn, mặc chiếc quần soóc rộng thùng thình. 

Sau khoảng năm phút, chàng thanh niên đưa cô gái sang quán đối diện phía bên đường, nơi toàn các chàng Tây đang ngồi. Cô bắt chéo tay trước ngực, bộ vòng vàng khoảng mươi chiếc sáng lấp lóe trên cổ tay, tự tin đứng quan sát các chàng trai. 

Một chàng Tây có bộ tóc vuốt keo dựng đứng bỗng vẫy vẫy bảo cô lại gần. Anh ta chợt thò tay chộp vào ngực cô. Cả bọn ré lên cười khoái chí. Cô gái cũng cười tủm tỉm tỏ vẻ hài lòng. Rồi chàng đứng dậy, cô gái theo sau, bóng hai người khuất sang phía nhà nghỉ trên đường Bùi Viện. 

Liền lúc đó có tốp ba phụ nữ trung niên từ taxi bước xuống, đi thẳng vào quán. Dường như đã quen biết, người phụ nữ mặc váy mini phô cặp đùi ngắn ngủn núng nính ghé tai hỏi cô tiếp viên điều gì đó. Cô gái gật đầu lia lịa như bổ củi, lăng xăng xếp ghế cho ba vị ngồi, rồi quay vào xì xồ với mấy chàng Tây trong quán. 

Một chàng bước tới đứng trước mặt ba người phụ nữ, quý bà độ tuổi hơn 40 gật gù đầu, chàng liền bước ra đường vẫy xe taxi. Một chiếc xe ôm cũng trờ tới, chở người phụ nữ nọ bám theo. Cứ như thế, hai người phụ nữ còn lại và hai chàng Tây khác trong quán cũng tiếp tục mất tích với cùng phương thức tương tự. Chiếc taxi dừng lại trước cửa một nhà nghỉ trên đường Phạm Ngũ Lão cách đó chỉ khoảng hơn cây số. Chàng Tây vào gặp lễ tân lấy chìa khóa, người phụ nữ có bộ ngực quá cỡ cũng vừa được xe ôm đưa tới. Hai người cùng đi lên cầu thang.

Coi như dứt tập 1. Tập 2 là nghe kể lại từ anh chàng xe ôm cũng trạc tuổi 40 chuyên chở mấy gã Tây ở những hợp đồng miệng “bán thân”. 

“Tây nên tính bằng tiền đô. Bao phòng, bảo đảm vừa ý và “hàng” đen nhưng sạch sẽ có giá trọn gói là 100 USD. Nếu mấy bà không hài lòng, giá cả được bớt xuống còn phân nửa!”. Anh xe ôm kể rằng từ đó đến giờ chưa nghe Tây đen nào bị khách hàng chê. 

Nếu bị phàn nàn vẫn thu 50 USD để trả tiền phòng khách sạn. Còn nếu phục vụ tại điểm của riêng quý bà thì một nửa số tiền kiếm được phải chi 50% cho các tay dẫn mối. 

“Nếu mấy bà nhờ ra đây gọi Tây đen, nhớ OK nha, sẽ được chia đến ¼ tiền lận đó. Nghĩa là sẽ có ngay 25 USD hoa hồng!”. Anh xe ôm gạ gẫm. Hoá ra cũng có nhiều bà ngại chường mặt đến phố Tây nên thường nhờ vã. Vậy là khoản lại quả được tính toán để tạo thêm một tầng lớp trung gian cho việc… làm “cò Tây đen”.

Giá 1 vé là với “Tây sạch”. Tây đen vỉa hè công viên thì giá thoả thuận. 

Có hơi dơ một chút theo đúng nghĩa đen, nhưng giá cả hoàn toàn tuỳ thuộc vào mức độ hài lòng của khách hàng. Cánh xe ôm ở đây kể nhiều gã Tây đen sẳn sàng phục vụ chỉ nhằm đổi lấy bữa ăn thịnh soạn và chút đỉnh đủ để sắm sửa bộ quần áo bán sida đổ đống ở chợ Nguyễn Thái Bình gần khu phố Tây mà thôi. 

Lắm gã Tây đen rành rẽ tiếng Việt, lúc vui bèn tiết lộ chuyện mình sở hữu những chiếc bao cao su hình thú rất kinh dị, nhưng lại giúp cuộc vui của quý bà mau đến đỉnh. Chính nhờ thủ thuật đồ chơi này mà các gã Tây đen có thể kéo dài trận chiến đến khi nào quý bà ngất ngư kéo cờ trắng. 

Và dường như ăn quen nên nhịn không quen, những gã Tây đen dẫu có dơ vẫn đắt hàng không kém nhóm Tây đen sạch. Bởi vậy nên thi thoảng vào ban ngày cũng có những chiếc taxi chở lính của quý bà đi xộc vào khu Đỗ Quang Đẩu, nơi trọ của hầu hết giới Tây đen để chọn hàng về cho xếp của mình giải trí. Thoả thuận xong, gã trai Tây đen sẽ cùng ngồi taxi đến điểm hẹn, và tàn cuộc sẽ được trả về đúng nơi xuất phát. 

Trò chuyện với nhiều ông bà chủ khách sạn mini ở phố Tây, hầu hết đều tỏ vẻ thông cảm trước chuyện quý bà đi mua vui. 

“Ở tuổi 50 thành đạt, không phải quá lo nghĩ chuyện cơm áo, thì chuyện được thoả mãn xác thịt tự dưng lù lù tìm về. Ông chồng lại không vậy, cứ lao vào những cuộc làm ăn và cả ăn chơi nên quên mất người vợ vẫn còn thao thức chờ đợi đầy khát khao những vòng tay ân ái. Đành chọn giải pháp mua vui, dẫu biết nó trái đạo lý những vẫn hơn lậm vào trò ăn vụng với những gã đàn ông Việt dễ bị kiếm chác tiền bạc và lắm phiền phức kéo theo sau đó”. 

Một bà chủ khách sạn cũng ở độ tuổi sồn sồn kể nhiều khách hàng của bà đã tâm sự vậy khi tìm đến phố Tây như sự chia sẻ cho nỗi lòng của người phụ nữ bước vào tuổi hồi xuân.

ĐV

Read more…

Bắc giang: THIẾU NỮ KHỎA THÂN DỌA CẢNH SÁT GIAO THÔNG

8:16 PM |
Cuteo@

Thời gian gần đây, các nhà zân chủ cuội ở Việt Nam vẫn thường nói: "Công dân được quyền làm những gì mà pháp luật không cấm". Có thể câu nói đó bao hàm cả quyền cởi truồng giữa phố và sử dụng nó như một công cụ để chống người thì hành công vụ bởi "pháp luật không cấm".

Vì thế, chúng ta vẫn thường thấy tại những buổi tụ tập, gây mất trật tự công cộng, khi bị lực lượng chức năng giải tán, vẫn có một số khuôn mặt như Bùi Thị Minh Hằng, Trần thị Nga và kể cả Lê Thị Công Nhân, sẵn sàng tụt quần vạch vú để chống đối, gây khó khăn cho lực lượng thực thi pháp luật.


Mới đây, theo báo Một Thế Giới, ngày 28/11 tại đoạn đường khu công nghiệp Vân Trung - Việt Yên đã xảy ra một vụ chống đối người thi hành công vụ. Điều đáng nói, người chống đối lực lượng CSGT trong trường hợp này là một thiếu nữ, và cách chống đối rất lạ kỳ: Cởi đồ!

Ảnh thiếu nữ cởi đồ dọa CSGT khi bị thổi ở phạt Khu Công nghiệp Vân Trung - Việt Yên - Bắc Giang lan truyền nhanh trên Facebook và được dân mạng bàn tán sôi nổi.

Anh Tuấn, người chứng kiến vụ việc cho biết, thiếu nữ này sinh năm 1989, quê ở Lục Nam, Bắc Giang (hiện là Việt Kiều Mỹ).

Khoảng 9 – 10 giờ sáng hôm qua (28.11), thiếu nữ chay xe ô tô biển 31F và bị CSGT tại Khu Công nghiệp Vân Trung - Việt Yên - Bắc Giang thổi phạt.

Sau một hồi phân bua, không hiểu vì lý do gì mà cô ta bất ngờ tốc váy, chửi thề, dọa và định lấy cả ĐTDĐ của CSGT.

Dù sau đó, CSGT cho đi song cô nàng vẫn không chịu đi.

Chứng kiến cảnh tượng này, một số người đàn ông hiếu kỳ còn lấy ĐTDĐ chụp ảnh và quay video. 

Chuyện chống đối người thi hành công vụ hay CSGT ở Việt Nam gần đây diễn ra khá nhiều, song hành động kỳ quặc như thiếu nữ này thì thật hiếm.

Có lẽ cô đang thực hiện "quyền được làm những gì mà pháp luật không cấm"! có phải thế không các nhà zân chủ?
Read more…

DỪNG DỰ ÁN Ở ĐÈO HẢI VÂN

7:37 PM |
“Dừng dự án ở Hải Vân vì vận mệnh dân tộc”

(PL)- Đó là khẳng định của Bí thư Thành ủy Đà Nẵng Trần Thọ tại hội nghị Thành ủy Đà Nẵng lần thứ 18, ngày 28-11.

Theo ông Trần Thọ, việc TP Đà Nẵng phản đối dự án sẽ không làm sứt mẻ tình cảm với Thừa Thiên-Huế “bởi đất đó do Đà Nẵng hay Thừa Thiên-Huế quản lý thì cũng là của nước Việt Nam. Cả hai địa phương phải có trách nhiệm giữ gìn, bảo vệ bờ cõi của Tổ quốc”. Ông Thọ cũng ngỏ lời cảm ơn các cơ quan báo chí, các tướng lĩnh quân đội, các nhà nghiên cứu quân sự đã đóng góp ý kiến giúp chấm dứt dự án này.

Đường vào dự án World Shine - Huế trên Hải Vân. Ảnh: LÊ PHI

Đáng chú ý, ông Huỳnh Hùng, Giám đốc Đài Phát thanh và Truyền hình TP Đà Nẵng, cho hay mới đây Công ty TNHH Silver Shores (có lãnh đạo là người Trung Quốc) có đơn gửi TP xin làm dự án tàu lặn đáy kính ngắm san hô tại khu vực Sơn Trà. “Tôi đề nghị TP dứt khoát không cấp phép dự án đó. Không những thế, công ty này còn xin đất trên huyện Hòa Vang để trồng rau. Trong đợt diễn tập quốc phòng vừa qua, chúng ta xác định hướng rút lui là về hướng tây và dự án trồng rau nằm ngay hướng đó. Như vậy là rất nguy hiểm”.

Theo tìm hiểu của chúng tôi, Công ty TNHH Silver Shores còn đang thực hiện một loạt dự án tại Đà Nẵng. Trong đó đáng chú ý là dự án khu phức hợp bến cảng du thuyền trên Sông Hàn thuộc phường Thuận Phước, quận Hải Châu. Dự án đã được UBND TP Đà Nẵng phê duyệt quy hoạch chi tiết nhưng Bộ Tư lệnh Quân khu 5 đề nghị không cấp giấy phép tổ chức các hoạt động trên không như bay mô hình, bay dù lượn, canô kéo dù bay, thả khinh khí cầu…

Ngoài ra, công ty này cũng đang triển khai dự án khu ký túc xá cho nhân viên Silver Shores tại phường Hòa Hải, quận Ngũ Hành Sơn. Vị trí này nằm giữa hai trận địa pháo phòng không C2 và C11 nên Sư đoàn 375 đã có công văn đề nghị Sở Xây dựng hạn chế chiều cao công trình để không ảnh hưởng tới tầm bắn.

LÊ PHI

Bộ Quốc phòng đề nghị Chính phủ dừng dự án World Shine - Huế

“Sau khi kiểm tra thực địa, Bộ Quốc phòng đã gửi báo cáo lên Chính phủ đề nghị dừng dự án World Shine - Huế trên núi Hải Vân” - bên hành lang Quốc hội sáng 28-11, Bộ trưởng Bộ Quốc phòng Phùng Quang Thanh (ảnh) cho biết.

Bộ trưởng Phùng Quang Thanh nhấn mạnh quan điểm của Bộ Quốc phòng là tạo điều kiện tối đa để các địa phương thu hút đầu tư. Tuy nhiên, vị trí dự án World Shine - Huế có ảnh hưởng lớn đến quốc phòng an ninh nên Bộ Quốc phòng mới đề nghị dừng. Thực tế tỉnh Thừa Thiên-Huế cũng đã tiếp thu ý kiến và cho tạm dừng dự án.

Văn phòng Chính phủ xác nhận đã nhận được báo cáo của Bộ Quốc phòng và cho biết sau khi Thủ tướng có ý kiến sẽ thông tin cụ thể.

NB
Read more…

Bựa văn: EM KHÔNG PHÁT ĐIÊN LÊN VÌ NGÀY MAI TRỜI TRỞ RÉT MÀ ÁO ANH KHÔNG ẤM

9:35 AM |

Sao chị ấy không gài áo lại cho Anh
Mùa trở gió sẽ làm Anh ốm mất
Cả móng tay Anh... dài lắm rồi mà sao chị ấy không cắt
Anh quen em cắt hả trời?

Đừng mệt mỏi thế kia Anh ơi
Về ôm lấy chị và dựa vào như ngày xưa từng gục lên vai em gào khóc 
Chị ấy có biết Anh thức đêm nhiều, nên quầng mắt
... Vì Anh âu lo nhiều hơn người ta

Lâu rồi, sao chị không nắm tay Anh đi tới một nơi xa
Anh thích ra biển nhìn mênh mông và nghĩ về tình Anh mênh mông hơn biển
Mênh mông quá phải không? Nên Anh có nhiều câu chuyện
Gắn với tên một người con gái Anh yêu - trong đó có em - một câu chuyện đủ nhiều nước mắt
Anh cũng thích đi chân trần lên đất
Dúi ngón lên cỏ và thấy lòng rộn lên như con nít
Những lúc như thế chị có biết
Ngày xưa Anh hôn em rất nhiều khi em nói nếu mất nhau bây giờ em sẽ hoá đất để thương Anh...

Sao không nhắc chị thay rèm cửa màu xanh
Anh thích nền trời rộng lớn! 
nói với chị khi yêu nhau thì phải hiểu nhau như hai người bạn
Mới bền để yêu

Hôm nay em thấy Anh gầy đi nhiều
Sao chị ấy không chăm Anh? Hay vì nhớ em mà Anh mất ăn mất ngủ
Em vẫn còn giữ
Những tấm hình ngày đó mình chụp chung
Anh không gầy như thế!

Xin lỗi, vì ngày gặp lại em đã mạnh mẽ
Muốn ôm, muốn hôn như ngày xưa mà em giỏi gạt mình rằng Anh không còn xứng đáng
Chỉ thấy lòng mình muốn nói những điều nhẹ nặng
Những điều... em không tin mình nói để bình thường
Cho yêu thương trong em vỡ nát!
Coi Anh như ấm trà pha lần thứ ba đã nhạt
Nhấp vào vô vị quá thôi

Nhưng có một điều em muốn nói trước đời
Rằng em đang ghen với chị
Nên nếu còn thương em mong Anh chỉ
Đừng tệ đi chút nào để em không nghĩ xấu cho ai
Em không phát điên lên vì ngày mai trời trở rét mà áo Anh không ấm
Móng chân Anh đang cấu...đất em!

@Bựa văn - Quán thơ bựa
Read more…