Nhạn Biển
Nguyên do khởi đầu là từ clip Chúc mừng Điếu cày đến Mỹ của Người Việt TV, ở phút 1:22 -1:25 có một thanh niên cố chen đến gần, dúi vào tay Điếu Cày lá Cờ Vàng, Điếu Cày nửa cầm nửa không và một ông Bộ Ngoại giao tháp tùng Điếu Cày gạt ông kia ra, ông Nguyễn Nhơn , xưng là một cán bộ Quốc gia Hành Chánh Việt Nam Cộng hòa viết bài “Một chi tiết nhỏ-Một vấn nạn lớn” diễn giải cho đó là hành động biểu thị thái độ của ĐIếu Cày là “không phải là theo khuynh hướng, lập trường của Việt Nam Cộng Hòa” “không đứng cùng trong tập thể cộng đồng Việt Nam Cộng hòa”. Dân làm báo và các anh chị rận nội, ngoại bu vào biện hộ cho Điếu Cày, quá trình đó khơi lại cuộc đấu khẩu miên man giữa rận nội và ngoại quanh chuyện lá cờ. Rận ngoại, tiêu biểu như cô Tôn Vân Anh ca ngợi lá cờ vàng là biểu tượng quy tụ, đoàn kết cộng đồng người Việt 40 chống Cộng suốt 40 năm qua và bày tỏ niềm tin “ĐC mới là người thấu hiểu tình cảm và lòng yêu nước của những người tôn vinh cờ vàng” . Trước sự tôn vinh Cờ vàng mạnh mẽ của những người như cô Tôn Vân Anh này, vô khối bình luận kiểu như “Pháo Đài Sen Tôi dám cá là nếu giới VNCH vẫn giữ nguyên cách tuyên truyền phải sự dụng cờ vàng thì bảo đảm sẽ có thêm nhiều màu cờ khác nổi lên”. Một ông trung dung khác phán “Nguyễn Quốc Vũ Cứ tưởng vụ cờ vàng cờ đỏ bao nhiêu năm cãi nhau đã yên xuôi, không ngờ đến bây giờ vẫn là bước cản cho cuộc đấu tranh đòi dân chủ cho VN. Thật đáng tiếc. Đã chấp nhận dân chủ sao còn phân biệt màu cờ?” hay “Nguyễn Quốc Vũ Tôi thì nghĩ là miền Nam đã thất thủ vì là cờ vàng khi đó không đủ sức để tập hợp những người miền Nam đứng lên bảo vệ đất nước. Làm sao chúng ta có thể tin tưởng bây giờ nó đủ sức?” bị ném đá tơi bời … Các rận nội cũng nhiệt tình tham gia vụ thanh minh thanh nga cho Điếu Cày này, nhất loạt đều khẳng định, Điếu Cày không bao giờ “từ chối” Cờ Vàng!!!
Trong bài viết về Blogger Điếu Cày và những khó khăn phía trước, trả lời cho câu hỏi “Tại sao có cùng mục tiêu tranh đấu, cùng một ước muốn xây dựng quê hương lại khó tìm sự đồng thuận trong cùng một cộng đồng với nhau như vậy?” cho thấy những ý kiến lo lắng cho số phận của Điếu Cày qua kinh nghiệm đau thương của Đoàn Viết Hoạt, Trần Khải Thanh Thủy như “Trong cộng đồng người Việt hải ngoại có rất nhiều vấn đề, có thể những người ở trong nước ra không quen thuộc với cộng đồng hải ngoại nhất là cộng đồng thuộc miền Nam của Việt Nam Cộng Hòa trước đây…” hay “Bản chất đám đông của hải ngoại cho thấy rất nhiều tổ chức đảng phái nọ kia là ỷ lại, dựa dẫm và triệt tiêu năng lực cái tôi của nhau. Tôi đã đi hết từ hội đoàn này sang một số tổ chức khác thì thấy người làm thì ít mà người ỷ lại, dựa dẫm thì nhiều. Có khi những người càng làm nhiều thì lại càng bị chỉ trích phê phán. Đây là đặc điểm cố hữu chẳng thể nào thay đổi trong một sớm một chiều được”. Một vài bình luận trên khắp các diễn đàn đều khuyên Hải Điếu Cày nên tranh thủ “ sẵn tình thân hữu hoặc đồng hương đang còn nồng ấm anh nên nhờ họ hoàn thành thủ tục cần thiết như đăng ký an sinh xã hội, làm ID, và cái cần nhất là đi học lái xe, rồi tìm cho mình một việc làm, rồi sau sẽ ra sao! mong anh tĩnh táo, vẫn là một ngọn đuốt không bao giờ tắt!”. Trên các diễn đàn hải ngoại khác, đã có không ít lời kêu gọi, lo lắng cho Điếu Cày sắp rơi vào địa ngục độc tài Cờ Vàng “còn hơn cả Việt Cộng”!!@ .
Trước tuyên bố của Điếu Cày sẽ đấu tranh cho ngày trở về của ông ta và tất cả kiều bào có mặt đón ông ta tại sân bay, FBHoàng Lê Vũ bình phầm “ngày đó có lẽ còn rất xa vời đối với Điếu cày, hãy nhìn những người đi trước mà mở mắt ra xem tương lai của họ ra sao: TGM Nguyễn Văn Thuận (đã chết ở Vatican), Nguyễn Chí Thiện (đã chết ở Mỹ), Vũ Thư Hiên, Bùi Tín, Trần Khải Thanh Thuỷ, Cù Huy Hà Vũ và nay là Điếu cày, tất cả đều đã rời bỏ tổ quốc bằng cách này hay cách khác, nhưng đều có cái chung là chưa một lần được trở về dù bất cứ lý do nào. Trong đó đã có người ra đi 15-20 năm và đến lúc chết vẫn tha hương. Không hiểu số phận Điếu cày có khác ??? Ông Nguyễn Thanh Giang và vô khối “dân chủ gia” trong nước sau thời gian sát cánh “chống Cộng” với cộng đồng Cờ Vàng đều than oán, thậm chí quay sang chửi rủa lại Cờ Vàng (Mời xem bài http://vokhanhlinh98.blogspot.com/2013/01/nguyen-thanh-giang-pha-co-vang-cuc-inh.html ). Nhưng dù sao ông Thanh Giang và các “dân chủ gia” khác vẫn còn ở trong nước, chẳng Cờ Vàng nào tìm đến biểu tình, la ó hay kiện cáo hay cúp lương gì ông ta, nhưng Điếu Cày thì khác, sống trong “bầu sữa” của họ, cư xử hớ hênh hoặc đôi khi do khách quan, không thể hiện sự cực đoan bằng họ là ngấm đòn. Chúng ta có nên cầu phúc cho bác Điếu Cày không nhỉ?
Comments[ 0 ]
Post a Comment