Nhạn Biển
Ông giáo sư Tương Lai đã có một bài viết có tên "Nước xa không cứu được lửa gần", và cả bài viết là một loạt các trích dẫn của danh nhân cùng với các câu thành ngữ. Có lẽ, với danh phận giáo sư, ông phải trích dẫn để tỏ ra nhiều chữ. Tất cả những câu chữ đao to búa lớn của ông đều nhằm mục đích: Buộc tội chính quyền Việt Nam hiện thời là bắt tay với Trung Quốc.
Ông cho rằng: "Bộ máy toàn trị áp đặt chế độ “chuyên chính vô sản” lên guồng máy vận hành xã hội, bằng mọi phương tiện của truyền thông đại chúng, của văn hóa giáo dục, trong chừng mực nào đó, quả thực đã thành công trong việc ru ngủ, đầu độc não trạng của một bộ phận không ít dân chúng mơ hồ về “nước” và “lửa”, về bạn và thù...Tự ru ngủ vì ảo tưởng về chuyện “bốn phương vô sản đều là anh em” vì cùng chung một ý thức hệ, cũng còn vì “sự kiêu ngạo cộng sản” đã khiến cho những người lãnh đạo của một thời quên mất truyền thống ứng xử của ông cha, đã không có được bản lĩnh như người Nhật, biết nuốt nỗi đau Hiroshima và Nagasaki vào lòng để tranh thủ thực lực của một quốc gia duy nhất vào buổi ấy có đủ điều kiện kinh tế và nhất là khoa học và công nghệ giúp một nước Nhật kiệt quệ có thể đứng dậy và chấn hưng." Đây là sự vu khống trắng trợn của ông Tương Lai hướng mũi nhọn về chính quyền Việt Nam. Tất cả những điều ông nói không hề được lưu trong bất cứ văn bản nào, cũng không có bất cứ báo chí nào chính thống đưa lên. Đó chỉ là sự tưởng tượng của ông để bao biện cho âm mưu tiếm quyền mà ông và các trí thức bất đắc ý đang thực hiện. Chính quyền Việt Nam cũng chưa bao giờ ngăn cản các giá trị "tự do, dân chủ, nhân quyền" như ông nói trong bài viết. Không bao giờ các giá trị lý tưởng lại có thể bị ngăn cấm. Nhưng những thế lực nhân danh các giá trị ấy để gây rối loạn xã hội thì cần phải bị ngăn cản.
Về vấn đề chọn đồng minh chiến lược, ông Tương Lai cũng quá lập lờ. Sao ông không nói thẳng ra là ông đang muốn Việt Nam trở thành đồng minh chiến lược của Mỹ, cứ phải nói gần nói xa là "nước xa" với "lửa gần". Việc hô hào dân chủ, nhân quyền của ông và đồng sự trong nhóm Bauxite chẳng qua cũng chỉ để ve vãn Mỹ trở thành đồng minh của Việt Nam. Nhưng hi vọng ông Tương Lai nhớ đến bài học Việt Nam Cộng Hòa. Chính phủ Việt Nam Cộng Hòa thời đó là đối tác chiến lược của Mỹ, thậm chí là thuộc địa của Mỹ. Nhưng hậu quả ra sao? Nước Mỹ đã bỏ rơi Việt Nam Cộng Hòa như thế nào!
Ông có nói đến chuyện Việt Nam không phải muốn mà được. Hẳn ông cũng thấy Việt Nam được Mỹ và Liên Hiệp Quốc dọn đường cho vào UPR, và sắp sửa sẽ là TPP. Dù muốn hay không, Việt Nam cũng đã được Mỹ chọn làm đối tác chiến lược, kể cả Việt Nam có không cải cách thể chế theo hướng Mỹ mong muốn. Sự mềm dẻo của ngoại giao không đơn thuần chỉ bằng ngôn từ, mà còn bằng hành động, chứ không phải lúc nào cũng bô bô cái mồm giảng giải về đồng minh với tình hữu nghị như ông Tương Lai.
Bài viết rất dài dòng, ngôn từ rất nhiều hàm ý, nhưng rút lại thì vẫn là những điều "biết rồi khổ lắm nói mãi". Hơn nữa, câu văn của ông không mạch lạc, ý tứ không logic. Bài viết của ông, không thể tin được, lại là của một giáo sư, một trí thức được xếp vào hàng cấp tiến. Trước đây, khi các vấn đề dân chủ, nhân quyền chưa được hô hào nhiều như bây giờ, chẳng ai biết Tương Lai là ai. Chuyên môn của ông không đủ để có danh tiếng trong giới trí thức và cộng đồng. Nhưng từ khi có các cuộc biểu tình, có trang Bauxite Tây Nguyên, ông nổi lên như một trí thức yêu nước. Hóa ra "yêu nước", "dân chủ, tự do, nhân quyền" lại trở thành cái mác để những trí thức vô dụng đeo lên để khoe mẽ danh tiếng với xã hội?
Tôi cũng muốn nhắn với ông câu thành ngữ "nước xa không cứu được lửa gần", ở đây có thể bó méo diễn giải thành: những lý tưởng xa vời mà ông không đủ trình độ để đạt đến như "yêu nước", "dân chủ, tự do, nhân quyền" không cứu được việc uy tín của ông ngày càng giảm sút đâu. Lửa cháy đến nơi rồi, mong ông đừng chém gió bằng hoa ngôn nữa, mà nên chấn chỉnh lại đầu óc của chính mình.
Comments[ 0 ]
Post a Comment